Mùa đi ngang phố

Và nắng nhạt trên hoàng thành
Chiều không bóng em trên phố
Mùa đi qua ngõ nhỏ
Bàn tay thấy cô đơn

Mùa đi ngang phố
Mưa không về trên sông
Anh đi tìm nỗi nhớ
Mơ thoáng mùi tóc thơm

Thêm một mùa ngang phố
Thêm ngàn lần nhớ nhung

in Soul | 88 Words

Cạn với vô thường

Đừng tuyệt vọng, gió đổi chiều rồi đấy
Bão sắp tan, mặt đất sẽ yên bình
Từ cọng cỏ giữa khu vườn bầm dập
Ta đã nhìn thấy sự hồi sinh

Mặc cho gió cướp trụi trần trang sức
Kệ cho mưa thuê thoả cuỗm ngọc ngà
Ta đầy đặn những điều không thể mất
Đủ rộng dài cho suốt tháng năm xa

Xin cạn với kiếp nạn này một chén
Đời buồn vui, hoạ phúc cũng vô thường
Tình đã nợ giang hồ từ trứng nước
Bước phong trần sao còn ngại gió sương

Đừng tuyệt vọng, ta ơi! Đừng tuyệt vọng
Bến Xuân xưa sông nước vẫn trong lành
Từ neo lại ta đâu còn bão tố
Em đi về đầy ắp tháng năm xanh

Xin cạn với tháng ngày dần vơi cạn
Xin đến trăm năm vẫn trọn vẹn đong đầy
Lòng thanh thản giữa dòng đời đen bạc
Bởi biết đủ đầy ngay buổi trắng hai tay

Đỗ Quốc Thuấn

Trập trội

Loài hoa thơm ngát này ở quê vẫn gọi là trập trội. Thủa nhỏ, thi thoảng mẹ đi làm đồng về hái đâu được vài bông dắt vành nón. Lũ trẻ con xúm xít xin, bụm vào tay hít hà mãi. Đi ngủ còn lót dưới gối cho giấc ngủ thơm hương.

Cũng mới biết ngoài Bắc gọi là hoa dẻ. Cứ tưởng dẻ ở núi rừng, hóa ra cũng ở quanh mình mà không biết!

Ảnh tìm trên mạng, không phải của tui.

Hoa Trập trội

Em còn nhớ mùi hoa Trập Trội,
Cánh hoa vàng mùi thơm ngát mũi,
Em còn nhớ một thời dấm dúi
Trập trội đem.. ép vở ngày xưa…

Em còn nhớ những ngày mưa…
Sấm nổ ùng oàng,tắm chung đuổi bắt cánh kiến,
Thủa chăn trâu,tìm “Cà Lơi” “chiền chiện”..
Trập Trội tôi trèo,em hứng…nhớ không?..

Em còn nhớ cánh đồng mênh mông,
Ta giật thột vì tiếng chim Dàn Dạt.
Mùi “tóoc” rơm,mùi lúa vàng ngàn ngạt,
Phảng phất cùng Trập Trội đêm trăng.

Có thể em đã quên rồi chăng?
Ở phương trời xa,em đâu còn nhớ,
Hoa Trập Trội vàng ép trong trang vở,
Mùi hương thơm nguồn cội chúng mình…

Tôi đi mãi dưới gầm trời lặng thinh
Mùi hoa Hồng,Oải Hương,Violet…
Chằng mấy mùi khiến tôi da diết…
Như hương mùi…Trập Trội xưa…..

Xóm Ao Nguyễn

Vô định

Có những khi ta ngước lên bầu trời đêm thăm thẳm và bỗng dưng nghe hun hút tận đáy tim. Ngàn năm nay có bao kẻ như ta hoài nghi về tồn tại và ý nghĩa mong manh của sự sống giữa vô định này!

Nhìn lên bầu trời và tuyệt vọng
Anh nhìn em
Sao em im lặng
Hơn cả bầu trời?

Thượng đế tạo ra cuộc đời
Và con người
Và em
Và anh
Chơi vơi giữa mông lung

Sao Người không để anh
Nắm tay em
Hôn lên đôi môi
Đắm chìm trong mùi da thịt

Ngoài xa kia mờ mịt
Trái tim em còn chỗ không?

in Soul | 161 Words

Một chiều ngược gió

Bùi Sim Sim

Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Anh ngược thời gian, anh ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Anh đánh thức nỗi buồn, anh gợi khát khao xanh

Mang bao điều anh muốn nói cùng em
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong em không anh?

Anh trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – anh biết, một mình anh…

Dành cho em

Lưu Quang Vũ

Dành cho em, hoa những khu vườn
Hoa huệ trắng hoa hồng thơm ngào ngạt
Mọi hương sắc của mùa hè ngây ngất
Anh muốn mang phủ ngập cả mình em

Dành cho em, mưa của mùa hè
Chợt ập xuống, sấm chuyển rung trời đất
Nước ào ạt trên đường, em ướt đẫm
Mưa mát lành cuốn sạch mọi buồn lo

Dành cho em, thành phố của mùa hè
Đường nhựa nắng, những mái nhà nóng bỏng
Khắp hè phố những trái cây ứa mật
Dành cho em nồng nhiệt của tình anh

Dành cho em sông dữ băng băng
Xiết đôi bờ như thác ào ra bể
Anh ôm em những đêm dài mạnh mẽ
Dành cho em tha thiết của mùa hè.

Dành cho em, cơn khát của mùa hè
Những việc bộn bề, những ngày gắng sức
Những gì tràn đầy, những gì sôi sục
Dành cho em, sức lực của đời anh

Dành cho em, thao thức của đời anh
Ngọn đèn sáng trên mặt bàn anh viết
Những đôi cánh mơ hồ ẩn hiện
Cả mũi tên không tới đích bao giờ

Dành cho em, im lặng của mùa hè
Sợi rong tối dưới làn nước sẫm
Đó là lúc những hàng rào mất tích
Của ta xưa, lại nở tím hoa bìm

Dành cho em, những mơ tưởng trong anh
Chiếc yên cương làm từ bụi cát
Những quả chuông ghép từ ánh sáng
Dành cho em vang bóng của mùa hè

Dành cho em, mặt trời không giấu che
Dọi gay gắt những đường rừng uẩn khúc
Sau đá nhọn, bỗng ào ào suối mát
Dành cho em, vầng trán của mùa hè…

Dành cho em, mong từng buổi em về
Cuộc đời ngỡ ngắn đi vì ngó đợi
Vải đã hết tu hú còn gọi mãi
Dành cho em, nỗi nhớ của mùa hè…

Artwork: Thomas Kinkade

Khai Xuân

Luân hồi xuân lại tới
Điều gì đợi chờ ta?
Đường dài chân chưa mỏi
Có ai bên kia đồi?

Ảnh: đâu đó trên cõi Internet

 

 

in Soul | 47 Words

Ngoái nhìn mùa đông

Đinh Thu Hiền

Phố đã duỗi mình sau giá rét
Hà thành em ấm đến ngọt tê
Anh sẽ đọc thơ tình em viết
Thoang thoảng hơi mùa đông đi về

Đã xa rồi khúc ly ngày cũ
Gió bấc xoay ký ức trăm vòng
Em quay gót, lá nghiêng cuối phố
Nghe thời gian quệt nhớ qua lòng

* Có một nàng Đinh Thu Hiền khác tuổi same same cùng thời với nàng ĐTH này. Nàng đó thủa trước làm mưa làm gió, đốn đổ bao nhiêu trái tim!

Khô khan

Võ Trung Hiếu

Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi lời dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng

Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng, buồn thay, em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ

Nhưng lẽ nào em chẳng nhận thấy ư?
Anh không nói, vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già

Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra?
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối?
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời

Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh – sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc, suy tư

Em vẫn còn thao thức đấy ư?
Vằng vặc thế vậy mà trăng vẫn khuyết
Anh sẽ nói, và mong em sẽ biết
Có những lời gửi đến chỉ mình em.