Có một thời ta biết sống cho nhau

Thơ của bác Đặng Đình Cung đăng trên Facebook. Tiêu đề mạn phép đặt hộ bác ý 🙂

Đã qua đi cái thuở ấy lâu rồi
Cái thuở anh nhìn em và lo mình quá trẻ.
Cái thuở yêu em mà không hề câu nệ.
Không băn khoăn, không lừa dối lòng mình.

Cái thuở đi cùng em đêm trăng
Chỉ dám nghe tiếng cười vỡ ra xao xuyến
Cái thuở chia tay em bịn rịn.
Rồi mới đứng chờ, tóc ướt đẫm mưa khuya.

Giờ thì còn đâu cái xúc động đê mê.
Khi bên em con đường mưa bụi.
Giờ thì còn đâu bài thơ viết vội.
Mà chưa một lần trao lại cho em.

Anh giờ đây đâu còn những nhịp tim.
Nói lời yêu đã trăm lần tính toán.
Vòng tay, bờ môi đã từng dày dạn.
Lòng lạnh băng mà lời nói chứa chan.

Thế mà anh vẫn nhớ về em
Và một thuở của đời anh, lạ thế.
Xúc động, nôn nao…tất cả đều có thể
Nhưng cái thuở xưa anh vẫn cứ tìm về!

Để bây giờ anh nói em nghe.
Về một thuở của đời ta và…em nữa.
Em có thể chẳng còn em một nửa.
Nhưng có một thời ta biết sống cho nhau.

Fear

By Kahlil Gibran 

It is said that before entering the sea
a river trembles with fear.
 
She looks back at the path she has traveled,
from the peaks of the mountains,
the long winding road crossing forests and villages.
 
And in front of her,
she sees an ocean so vast,
that to enter
there seems nothing more than to disappear forever.
 
But there is no other way.
The river can not go back.
 
Nobody can go back.
To go back is impossible in existence.
 
The river needs to take the risk
of entering the ocean
because only then will fear disappear,
because that’s where the river will know
it’s not about disappearing into the ocean,
but of becoming the ocean.
 
* Có thời gian sẽ dịch thơ. Mấy bài dịch đang có đọc chán quá!

Nhớ cao nguyên

Mùa phượng vĩ lại về đó em
Xao xác lá bay, cao nguyên lộng gió
Nhớ da diết thủa tóc xanh, môi đỏ
Nhớ mưa đầu mùa, nhớ đêm vắng nôn nao …

16/5

in Soul | 43 Words

Em

Lưu Quang Vũ
 
(Tặng T.U)
 
Em thay đổi đời anh
Như màu trời đổi thay sắc nước
Như gió bấc , gió nồm đổi mùa nóng ,lạnh
Như phù sa đằm thắm tạo đồng bằng
Anh vào trong vòng tay em
Như tàu vào bến cảng
Biết em là nước mắt của quê hương
Có gì đâu . Chuyện đơn giản dễ dàng
Mà đến nay anh vẫn chưa hiểu được
Giữa rối ren , em là trời trong biếc
Ý nghĩ của anh , thành vầng trán của em
Mỗi ngôi nhà , ngọn gió , mỗi ban đêm
Mỗi tiếng hát đều vọng từ em tới
Anh đọc bao sách dày về tình ái
Bao vần thơ anh viết chót đau buồn
Cứ nghĩ rằng những thiếu nữ như em
Chỉ có trong những giấc mơ huyền hoặc
Trên đời này niềm vui không có thật
Và tình yêu chỉ trong truyện mà thôi
Anh hay đâu anh đã lầm rồi
Em vụt đến trong lòng anh chói lọi
Em vụt đến như mùa xuân bối rối
Với tình yêu là ngọn gió màu xanh
Người đầu tiên hiểu đôi mắt của anh
Người duy nhất hiểu điều anh chẳng nói
Hiểu nỗi anh lo , cả những điều tội lỗi
Vẫn bao dung như biển lớn yên lành
Không có em , anh cũng chẳng là anh
Cảm ơn bàn tay chỉ sắc màu hạnh phúc
Em là rễ nối liền anh với đất
Lại là chồi mở búp đón sương mai
Lạ lùng như giấc mơ , mà chẳng phải giấc mơ
Em rất thật như là da thịt
Gần gụi lắm như cơm ăn áo mặc
Lại lung linh như một ánh trăng ngà
Hơi thở êm đềm , đôi mát mở to
Ngày hạnh phúc có nụ cười mỏi mệt
Là dịu dàng , em cũng là mãnh liệt
Như thủy triều sóng mạnh vỗ vào đêm
Ôi đêm nay anh biết nói gì thêm
Em là tất cả
Sao của hoàng hôn
Mầm thơm của mạ
Niềm tin cẩn cho những năm gian khổ
Và tình yêu nuôi sống những con người
 
(Tháng 7/1968)

Phố vào xuân

Huỳnh Minh Nhật

Nắng rải khắp khúc giao mùa lặng lẽ
Nghe đông phong vỡ khẽ dưới lưng trời
Tháng giêng đến vừa chạm tay nhè nhẹ
Rơi nỗi buồn thoáng gợn mặt hồ trôi

Có thể ta chẳng nhớ mùa xuân nữa,
Nhưng làm sao ta quên được cố nhân?
Chiều vẫn tím tháng ngày mong mỏi đợi
Phố lạc loài đâu đó những bàn chân…

Tháng giêng đến tình yêu thơm mùi nắng
Phố bật cười mây trắng đứng làm duyên
Xuân dịu ngọt những màn mưa thầm lặng
Ru yên bình con nắng ngủ bên hiên

Xuân đấy ư? Hồn xuân tươi đẹp quá!
Sao xác xơ băng giá những lá cành?
Phố hờ hững giả vờ như chẳng biết,
– Trời xanh hoài trên môi mắt em xanh…

thân thuộc

là hương lúa thơm mùa gặt
mùi rơm tươi ngát cả cánh đồng
là tóc em mang mùa thu ngọt
đưa tháng mười về vợi bớt nhớ mong

in Soul | 53 Words

Thời mắc dịch

Nguyễn Duy

1.
Thời Mắc Dịch phải chăng Thời Siêu Thực
âm dương lập lờ ảo ảo hư hư
không có giấc mơ
chỉ toàn ác mộng
mập mờ như ngủ như thức
người và ma lẫn lộn tù mù
ta thu bóng ngồi uống trà với gió
chén rượu suông cụng với chính hồn mình.

2.
Nghe rầm trời tiếng dân đen kêu than
đứt ruột.
tiếng thở dồn người chống dịch xả thân
thắt ruột.
tiếng chim lồng trơn lưỡi véo von
sốt ruột.
tiếng mặt lì lảm nhảm ti-vi
lộn ruột.

3.
Gói hàng mã mùa này gửi cho người âm
thêm hộp khẩu trang bộ áo choàng y tế
mâm cúng cô hồn ngoài ngõ còn nguyên
cô hồn năm nay không được phép lang thang lêu lổng
hồn vía quay quay cuồng cuồng
đột quị con đường chen chúc sống
chen chúc chợ đời chen chúc hồi hương
chen chúc tiêm phòng chen chúc nhà thương
chen chúc thở
chen chúc lò thiêu xác.

4.
Có cái chết trống không như chết lậu
không trống không kèn không đèn không nhang
mùi tử khí ám ươn nhà ổ chuột
đau kiếp người sống chui chết chui.
ta thành kính vấn an linh hồn lạc
chỉ về Trời mới thật có tự do
tự do nhẹ như gió
tự do bềnh bồng như mây
tự do trong như giọt mưa trong
tự do nặng trĩu như lòng.

5.
Ta lăn lê gần hết đời người
nỗi buồn khổ nuốt tươi niềm vui sướng
ta thèm khát vô tư như cỏ
mong thảnh thơi chấm mút phút nhẹ lòng
ta đã liều mình lao vào đạn bom
trẻ liều chết nay về già liều sống.

6.
Gió sục sạo khắp trần gian dài rộng
biết chăng con người sống để làm gì?
giết chóc triền miên suốt nhiều nghìn năm
tích tụ máu có thể làm thuỷ điện?
Bức tử nước bức tử rừng bức tử bầu khí quyển
bức tử trời xanh hay bức tử chính mình?
Dịch bệnh bung toang không hề hư vô
là kiếp nạn hay đòn trừng phạt?
lời sấm truyền ngày tận thế tự thân
hay điềm báo Trời thay nhân loại khác?
con người hiền lương con người nhân đức
gian ác vừa thôi kẻo hết đất làm người!

7.
Thời mắc dịch ngồi uống trà với gió
lời ruột gan ta tự vấn hồn mình…

Sài Gòn, rằm tháng Bảy năm Tân Sửu – 22.8 2021

Nỗi buồn để sống

Hoàng Nhuận Cầm

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như sáng nay ra ngồi mép sông Hồng
Bãi ngô non vẫn còn nguyên vẹn đó
Ai biết mình vừa mất mát gì không.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như trưa nay bất chợt trận mưa rào
Những giọt mưa không làm tôi ướt áo
Chỉ ướt sũng hồn – chả biết tại vì sao.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như chiều nay thảng thốt gọi một người
Một người bạn đã lâu rồi mới gặp
Đứng bên đường – như kẻ dại nhìn tôi.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như tối nay tìm đến giữa sân trường
Con bướm trắng đã về nơi chín suối
Cỏ chọi gà ngơ ngác một mùi hương.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như đêm nay – mình đọc lại thơ mình
Những câu thơ viết trong thời trận mạc
Thêm một lần – thấm thía nghĩa hy sinh.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như sáng mai lại thêm một nỗi buồn
Một nỗi buồn lẽ ra không nên có
Nhưng nếu không buồn
có lẽ
lại buồn hơn…

Gửi em ở cuối sông Hồng

Dương Soái

Anh ở Lào Cai
Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt
Tháng Hai, mùa này con nước
Lắng phù sa in bóng đôi bờ

Biết em năm ngóng, tháng chờ
Cứ chiều chiều ra sông gánh nước
Nên ngày ngày cùng bạn bè lên chốt
Anh lại xuống sông Hồng cho thoả nỗi em mong

Đài báo gió mùa, em thương ở đầu sông
Đỉnh đồi cao chiến hào anh gặp rét
Biết mùa màng đồng quê chưa cấy hết
Tay em ngập dưới bùn, lúa có thẳng hàng không?

Giá chúng mình còn cái thuở dung dăng…
Anh thả lá thuyền xuôi về dưới ấy
Em ra sông chắc em sẽ thấy
Chỉ nỗi nhớ chúng mình đủ ấm mọi mùa đông.

Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình
Khi Tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc
Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt
Đạn lên nòng anh giữ trọn nguồn sông

Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng
Đạn quân thù bỗng cuồng điên vào thị xã
Xe tăng thù nghiến mặt sông êm ả
Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong

Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm
Phá cầu thù, xé vụn xe tăng giặc
Giữa dòng sông nghìn xác thù ngã gục
Máu giặc loang ố cả một vùng

Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng
Nếu gặp dòng sông ngàu lên sắc đỏ
Là niềm thương anh gửi về em đó
Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh.

Lào Cai, 1979