Nhớ Bắc

Huỳnh Văn Nghệ

Ai về Bắc ta đi với
Thăm lại non sông giống Lạc Rồng
Từ độ mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long

Ai nhớ người chăng? Ôi Nguyễn Hoàng!
Mà ta con cháu mấy đời hoang
Vẫn nghe trong máu hồn xa xứ
Non nước Rồng Tiên nặng nhớ thương.

Vẫn nghe tiếng hát thời quan họ
Xen nhịp từng câu vọng cổ buồn
Vẫn thương vẫn nhớ mùa vải đỏ
Mỗi lần phảng phất hương sầu riêng

Sứ mạng ngàn thu dễ dám quên
Chinh Nam say bước quá xa miền
Kinh đô nhớ lại xa muôn dặm
Muốn trở về quê, mơ cảnh tiên.

* Có những câu thơ đọc lên nghe gai hết cả người. "Từ độ mang gươm đi mở cõi. Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long" – Mỗi lần ở xứ Nam, mình lại nhớ hai câu thơ này.

Hàn Quang

Không nhớ tại sao hắn lấy tên hiệu là Hàn Quang. Bọn bạn thối mồm gọi chệch ra là Bàng Quang. Hắn cay cú nên quyết bỏ cái tên này. Giờ hắn lấy tên cúng cơm làm thương hiệu.

Thủa hàn vi, sau khi nốc đến đái ra rượu hắn thề độc bảo chỉ sống đến 25 tuổi. Bữa trước hắn gọi điện báo sắp lấy vợ, mình bảo: tao đếch tin. Mày gần 40 rồi mà vẫn sống nhăn răng! Tin thế qué nào chuyện mày lấy vợ.

Nhưng hắn lấy thật! Tranh thủ vào blog của hắn, nhặt ra bài mình thích copy về đây cho vui. Mai mốt hắn lo chăm mảnh ruộng ba bờ, blog lại bỏ hoang phí của giời.

À mình còn nhớ hồi hắn mới đi học chữ to, nằm ở ký túc xá nhớ nhà khóc tu tu. Nửa đêm đi nhậu xỉn  quắc cần câu, trèo lên cổng trường ĐH Vinh vắt vẻo trên đấy mà không xuống được. Ha ha …

 

VẾT SẸO

Những vết sẹo trên tay cô gái trẻ
cùng chuyến xe tốc hành
đặt cho tôi câu hỏi vì sao (?)

Vết này – em nói – do chơi dao
thuở nhỏ nào biết chuôi hay lưỡi
vết này, lần mẹ em hấp hối
em cắn ngập vào trong phút đau thương
vết này – giữa đêm tân hôn
em cúi nhặt mảnh gương đã vỡ
những vết này em không còn nhớ
tạm gọi là những "vệt thời gian"

Những vết sẹo trên tay cô gái trẻ
nhắc tôi nhớ một người, từ lâu
có lần làm tôi đau…

Trên blog của hắn

The Gardener – No. 31

Rabindranath Tagore

My heart, the bird of the wilderness, has found its sky in your eyes.
They are the cradle of the morning, they are the kingdom of the stars.
My songs are lost in their depths.
Let me but soar in that sky, in its lonely immensity.
Let me but cleave its clouds and spread wings in its sunshine.

Người làm vườn – Bài thơ 31

Đào Xuân Quý dịch

Trái tim anh là con chim quen sống cảnh hoang vu
Đã tìm được nơi mắt em khung trời của nó,
Mắt em là cái nôi buổi sáng, là vương quốc của trời sao.
Tiếng hát của anh đã lạc xuống chiều sâu của đôi mắt ấy.
Hãy để anh bay lượn
Trên khung trời này rộng rãi, cô đơn
Hãy để anh xuyên thẳng tầng mây
Và tung cánh bay lên trong ánh mặt trời.

CO-PEN-HA-GEN

Có khi đây là bài thơ đầu tiên bằng tiếng Việt về đề tài biến đổi khí hậu. Trước đây anh mới nghe nói có thơ tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình. Cảm ơn chú Hùng – anh mạn phép bốc từ dưới comments lên đây cho nó trang trọng. Anh không hề sửa của chú một chữ nhé. Mấy lão tá điền kiểu Đức Cường vào có mắng thì chú ráng chịu. 

Ông Trời bị bệnh tiểu đường
thải ra toàn mưa axít?
Mặt Trời lão hóa, mặt Trăng lấm tấm tàn nhang
Ở Co–pen–ha–gen các nhà khoa học hàng đầu đang đau đầu với các lỗ thủng của tầng ô–zon
Băng ở Bắc cực đang tan rữa như một cơ thể bị bệnh hủi

ngày 21 tháng 12 năm 2012….

triệu
triệu
năm sau
Loài khỉ đột…
có tiến hóa thành Người
Hỡi Darwin?

Nguyễn Doãn Hùng

Không đề II

(Viết cho Vũ)

Mắt anh nâu một vùng đất phù sa
Vùng đất của nơi nào trong trí nhớ
Em chiếm đoạt rồi em hoảng sợ
Giữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơn

Mấy năm rồi, thơ em buồn hơn
Áo em rộng, lòng em tan nát
Những bài hát ngày xưa em vẫn hát
“Cây trúc xinh, quán dốc…gốc đa làng…”
Câu thơ anh em vẫn đọc thầm
Cả lúc nghĩ: “…biết bao giờ trở lại”

Mái tôn dột. Sao mà mưa mãi
Anh ra đi
Phố vắng
Đầu trần.

Biết bao giờ cho đến mùa xuân
Em sẽ kể anh nghe về chuyện cỏ
Em sẽ kể anh nghe về ngọn gió
Trên đỉnh cao thành bão những đêm hè
Em kể về những miền đất em đi
Những cửa biển thơ anh thường nói tới
Những rừng hoa thơ anh từng đến hái
Trái bàng vàng rụng vội con đường quen.

Chẳng có gì để em nói về em
Em chỉ thấy em là người có lỗi.

Xuân Quỳnh

Xuan Quynh

Nếu anh còn trẻ

Nếu anh còn trẻ như năm ấy
Quyết đón em về sống với anh
Những khoảng chiều buồn phơ phất lại
Anh đàn em hát níu xuân xanh

Nhưng thuyền em buộc sai duyên phận
Anh lụy đời quên bến khói sương
Năm tháng… năm cung mờ cách biệt
Bao giờ em hết nợ Tầm dương?

Nếu có ngày mai anh trở gót
Quay về lãng đãng bến sông xa
Thì em còn đấy hay đâu mất?
Cuối xóm buồn teo một tiếng gà…

Tình hồn nhiên

Xô Man dịch

Đời kia oái oăm không cho anh được yêu em
Nhưng tình ơi, tim em mênh mông hơn ngàn non
Cho anh hồn nhiên.

E một ngày anh quên đời không để yên
Ngày lại ngày qua đi, nhung nhớ dáng em xinh.

Dù không gọi tên em, không ghi vào tim
Vẫn biết em mãi mong chờ tình anh.

(Dâng ca)

Free Love
Rabindranath Tagore

By all means they try to hold me secure who love me in this world.
But it is otherwise with thy love which is greater than theirs,
and thou keepest me free.

Lest I forget them they never venture to leave me alone.
But day passes by after day and thou art not seen.

If I call not thee in my prayers, if I keep not thee in my heart,
thy love for me still waits for my love.

(GITANJALI, "Song Offerings")

Một mình tôi một đường

Trần Mạnh Hảo

Những con đường như những lằn roi
Lịch sử quất lên mình đất nước
Những nẻo đường trên xứ sở tôi
Như nước mắt của người yêu chảy suốt

Đường vồ lấy tôi như mèo vồ chuột
Không cho tôi chọn đường
Bước ra từ bụng mẹ
Úp mặt vào quê hương

Những con đường của thế hệ tôi
Lao thẳng vào cái chết
Đất nước tôi cháy nhà
Dù nghìn lần bị giết
Biết lối nào tôi đi
Chôn sống tôi hỡi cánh rừng khốc liệt
Đất nhú bàn tay bia mộ lỡ thì?

Nếu có ban mai nào bất chợt
Tôi không còn nhìn thấy núi sông
Thấy những con đường trong mơ cỏ mọc
Lúc chín như cầu vồng
Đừng cướp đi của tôi hạnh phúc
Được chạy trên những con đường
Đầy sỏi đá và đầy bùn đất

Những nẻo đường ròng ròng đỏ
Gập ghềnh như quê hương
Dù không ai đi cả
Một mình tôi một đường!

(Hà Nội 1979)

Day dứt

Đinh Thu Hiền

Có một điều chắc em không nhận ra
Ngực áo anh và bông hoa ngày cưới
Có một điều chắc em không đoán nổi
Bữa cưới em về anh qua lối hẹn xưa!

Cô bé ấy ở đâu? Cô bé ấy bây giờ?
Mối tình cũ vật vờ ven khóm cỏ
Anh đã tưởng vùi sâu chôn kín nó
Sao còn về… hay chỉ khói phất phơ

Em không hay đâu, cô bé vờ ngây thơ
Nép trong ngõ rụt rè xem lễ cưới
Mắt anh lặng nhưng tim anh bối rối
Đập nghẹn ngào nên để rơi cánh hoa

Có một điều chắc em không nghĩ ra
Cô bé ấy sẽ về nơi hẹn cũ
Váy cô dâu quét nhàu thêm cỏ nhớ
Xin em bước nhẹ nhàng cho hoa ấy trinh nguyên

Dĩ nhiên là em cũng biết hờn ghen
Và giận dữ như bao người vợ trẻ
Nhưng sao với em tim anh đầy quá thể
Mà cô bé ngày nào chỉ mỗi cánh hoa thôi

Anh ghét em rồi, em biết không?

Thó được bài này trên mạng duyên phết!

Anh ghét em rồi em biết không?
Ghét làn da trắng ghét môi hồng
Ghét hàm răng khểnh xinh xinh nữa
Ghét cả đêm dài anh nhớ mong.

Em cứ đi đi… trời bên ấy rất trong
Anh chẳng mong mình gần nhau thêm chút nữa
Nỗi buồn ai mang đứng nấp sau khung cửa
Anh nén chặt lòng mình chẳng gọi tiếng “Em ơi”.

Hà Nội mùa này… mình anh đứng chơi vơi
Trời trở gió mùa đông đang về tới
Hoa sữa vẫn nồng nàn như nụ hôn đầu rất vội
Bỗng chốc thành kỷ niệm phía xa xôi.

Hà Nội bây giờ mưa vẫn buồn như thế thôi
Lời yêu thương em cứ cho là anh nói dối
Những hờn ghen đong suốt chiều giận dỗi
Anh thả theo con gió cuốn đi rồi.

Anh ghét em rồi anh nói chỉ vậy thôi.

Blog batuocsaigon