Dành cho em

Lưu Quang Vũ

Dành cho em, hoa những khu vườn
Hoa huệ trắng hoa hồng thơm ngào ngạt
Mọi hương sắc của mùa hè ngây ngất
Anh muốn mang phủ ngập cả mình em

Dành cho em, mưa của mùa hè
Chợt ập xuống, sấm chuyển rung trời đất
Nước ào ạt trên đường, em ướt đẫm
Mưa mát lành cuốn sạch mọi buồn lo

Dành cho em, thành phố của mùa hè
Đường nhựa nắng, những mái nhà nóng bỏng
Khắp hè phố những trái cây ứa mật
Dành cho em nồng nhiệt của tình anh

Dành cho em sông dữ băng băng
Xiết đôi bờ như thác ào ra bể
Anh ôm em những đêm dài mạnh mẽ
Dành cho em tha thiết của mùa hè.

Dành cho em, cơn khát của mùa hè
Những việc bộn bề, những ngày gắng sức
Những gì tràn đầy, những gì sôi sục
Dành cho em, sức lực của đời anh

Dành cho em, thao thức của đời anh
Ngọn đèn sáng trên mặt bàn anh viết
Những đôi cánh mơ hồ ẩn hiện
Cả mũi tên không tới đích bao giờ

Dành cho em, im lặng của mùa hè
Sợi rong tối dưới làn nước sẫm
Đó là lúc những hàng rào mất tích
Của ta xưa, lại nở tím hoa bìm

Dành cho em, những mơ tưởng trong anh
Chiếc yên cương làm từ bụi cát
Những quả chuông ghép từ ánh sáng
Dành cho em vang bóng của mùa hè

Dành cho em, mặt trời không giấu che
Dọi gay gắt những đường rừng uẩn khúc
Sau đá nhọn, bỗng ào ào suối mát
Dành cho em, vầng trán của mùa hè…

Dành cho em, mong từng buổi em về
Cuộc đời ngỡ ngắn đi vì ngó đợi
Vải đã hết tu hú còn gọi mãi
Dành cho em, nỗi nhớ của mùa hè…

Artwork: Thomas Kinkade

Ngoái nhìn mùa đông

Đinh Thu Hiền

Phố đã duỗi mình sau giá rét
Hà thành em ấm đến ngọt tê
Anh sẽ đọc thơ tình em viết
Thoang thoảng hơi mùa đông đi về

Đã xa rồi khúc ly ngày cũ
Gió bấc xoay ký ức trăm vòng
Em quay gót, lá nghiêng cuối phố
Nghe thời gian quệt nhớ qua lòng

* Có một nàng Đinh Thu Hiền khác tuổi same same cùng thời với nàng ĐTH này. Nàng đó thủa trước làm mưa làm gió, đốn đổ bao nhiêu trái tim!

Khô khan

Võ Trung Hiếu

Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi lời dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng

Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng, buồn thay, em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ

Nhưng lẽ nào em chẳng nhận thấy ư?
Anh không nói, vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già

Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra?
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối?
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời

Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh – sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc, suy tư

Em vẫn còn thao thức đấy ư?
Vằng vặc thế vậy mà trăng vẫn khuyết
Anh sẽ nói, và mong em sẽ biết
Có những lời gửi đến chỉ mình em.

Những bông hoa không hỏi

Phạm Tiến Duật

Cũng như em, những bông hoa không hỏi
Những bông hoa chỉ nở để trả lời.
Có yêu không hoa không hề hỏi thế
Hoa chỉ đẹp vô cùng để rạng rỡ thôi.

Cũng như em, hoa đến kì tươi thắm
Chỉ như trêu như ghẹo thế thôi.
Sự có mặt đã là câu hỏi lớn
Hoa như em để rạo rực bao người.

Hà Nội hạ về mưa ngâu

Em vẫn đi về trên con phố xưa
Có con phố nào xôn xao vì nhớ
Có con phố nào bâng khuâng nghẹt thở
Nơi ấy… mình hôn nhau.

Hà Nội hạ về mưa ngâu
Hai đứa ước ao một lần là Ngưu Lang Chức Nữ
Để ấm lòng hơn sau mỗi đêm không ngủ
Nhớ về nhau.

Hà Nội con đê ngăn lũ tràn về
Nhớ em, anh làm sao ngăn được
Hà Nội con sông đục ngầu dâng nước
Yêu thương và nhớ cuốn theo.

Hà Nội về đêm
Nỗi nhớ cũng về theo
Cơn mưa đằm trên mái phố
Nhớ thương trao dâng mưa đổ
Sụt sùi, bong bóng vỡ tan.

Khải Nguyên

Tình yêu mới, cuộc đời mới

Johann Wolfgang von Goethe

Con tim của ta ơi, có điều gì
Đã xảy ra làm mi buồn đến thế?
Cuộc đời mới lại hồi sinh mạnh mẽ
Làm cho ta không thể nhận ra.
Những gì xưa yêu giờ đã trôi qua
Xưa khát khao để giờ mi rầu rĩ
Đâu rồi tĩnh lặng, đâu vẻ vô tư
Con tim ơi, sao mi buồn đến thế?

Vẻ đẹp trẻ trung biến mi thành nô lệ
Vẻ dịu dàng, thùy mị, nét thơ ngây
Ánh mắt rực lửa, khao khát, gọi mời
Quyến rũ mi cho đến ngày xuống mộ
Liệu mi có muốn quay về lần nữa
Hay mong thoát ra khỏi cảnh tù đày
Nhưng vẻ đam mê, ánh mắt gọi mời
Chao ôi, muốn được quay về lần nữa!

Ta bất lực, bị bùa mê quyến rũ
Vây quanh ta dù sợi chỉ mong manh
Nhưng làm cho ta không nhận ra mình
Và ta vui với cuộc đời nô lệ.
Không mong muốn, không còn sức lực nữa
Ta thèm yêu, ta khao khát nỗi buồn
Muốn sống trong câu chuyện cổ thần tiên
Tình yêu ơi, thôi ta đành vậy nhé.

Nguyễn Xuân Khuy dịch

Tôi một mình bước ra con đường lớn

Mikhail Yuryevich Lermontov (1843)

Tôi một mình bước ra con đường lớn
Qua màn sương con đường đá ánh lên
Đồng hoang nghe lời Chúa. Đêm tĩnh lặng
Và những ngôi sao to nhỏ tự tình.
Giữa bầu trời diệu kỳ và trang trọng
Đất ngủ yên trong ánh sáng màu xanh
Có điều chi làm cho tôi đau đớn?
Có điều chi tôi mong đợi cho mình?
Không còn đợi điều chi từ cuộc sống
Tháng ngày qua không một chút tiếc thương
Tôi đi tìm tự do và tĩnh lặng
Tôi chỉ mong giá được ngủ và quên!
Nhưng không bằng giấc mơ trong mồ lạnh
Mà chỉ mong được ngủ vậy muôn đời:
Để trong ngực mê man nguồn nhựa sống
Để lặng yên con sóng giữa lòng tôi.
Để suốt đêm, suốt ngày tôi nghe được
Về tình yêu một giọng hát ngọt ngào
Để trên đầu tôi muôn đời xanh mướt
Cây sồi đen ngả bóng xuống lao xao.

Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Ngôi nhà ở lại

Mùa xuân như con tàu
Mang niềm vui của đất
Mầm non và lộc cây
Ngàn hoa cùng tiếng hát

Tàu đi, ngôi nhà em
Ở đây cùng với cát
Mùa hè như dòng sông
Mang trời xanh ra biển

Mùa quả cùng đi theo
Tiếng chim rồi cũng hết!
Riêng ngôi nhà của em
Ở đây cùng với bến

Mùa thu là ánh sáng
Toả vàng trên khắp nơi
Toả vàng trong nắng lá
Ánh sáng rồi cũng trôi!

Riêng ngôi nhà của em
Ở đây cùng với lá
Mùa đông là gió đen
Mang mây mù băng giá

Mang cả tuổi thơ em
Bay về quê của gió
Riêng ngôi nhà của em
Và mẹ em vẫn đó

Xuân Quỳnh, 1981.

Mùa thu đến

Mùa thu đến, lá trong vườn đã rụng,
Lá vàng bay, bay theo gió. Ngoài đồng
Phía xa xa, ngay sát rìa thung lũng,
Đang khoe mình, đỏ rực cả hàng phong.
Anh khẽ nắm bàn tay em – một lúc
Buồn và vui lẫn lộn. Giữa trời chiều
Anh nhìn em, khóc lên vì hạnh phúc,
Vì vụng về không biết nói anh yêu…

Aleksey Konstantinovich Tolstoy
Thái Bá Tân dịch