Không đề gửi mùa đông

Thảo Phương

Dường như ai đi ngang cửa,
Hay là ngọn gió mải chơi?

Chút nắng vàng thu se nhẹ,
Chiều nay,
Cũng bỏ ta rồi.

Làm sao về được mùa đông?
Chiều thu – cây cầu…
Đã gãy.

Lá vàng chìm bến thời gian,
Đàn cá – im lìm – không quẫy.

Ừ, thôi…
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa đông đang về!

SG – 8.1992

The Daffodils

The most famous poem in England!

By William Wordsworth

I wandered lonely as a cloud
That floats on high o’er vales and hills,
When all at once I saw a crowd,
A host, of golden daffodils;
Beside the lake, beneath the trees,
Fluttering and dancing in the breeze.

Continuous as the stars that shine
And twinkle on the milky way,
They stretched in never-ending line
Along the margin of a bay:
Ten thousand saw I at a glance,
Tossing their heads in sprightly dance.

The waves beside them danced; but they
Out-did the sparkling waves in glee:
A poet could not but be gay,
In such a jocund company:
I gazed—and gazed—but little thought
What wealth the show to me had brought:

For oft, when on my couch I lie
In vacant or in pensive mood,
They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude;
And then my heart with pleasure fills,
And dances with the daffodils.

Chiều âm tính

Bài này hình như của Hoàng Hưng. Post lại nhân đang có cãi vã của Trần Mạnh Hảo về cái gọi là thơ-hiện-đại. Hồi sinh viên mấy thằng hâm ngâm cứu cái này, gọi là thơ đa-đa.

Buổi chiều thủng, buổi chiều thủng
Hàn sĩ nghe gió thuần chủng
Có lẽ cây đi đày
Theo loài bò triết học
Làm bụi khinh đế giày
Không khí mọt rồi
Hỡi bầu trời lao phổi
Có gì heo hanh mà đêm nôn ra sao
Nhất định
Biển về hóa học
Con bò đen mon men làm quen em
Chiều âm tính thế giới này âm tính

Ông già ngễnh ngãng

Thạch Quỳ

Chạy đến ga cuối cùng, con tàu dừng lại
Ông già không xuống tàu
Quay về ga đầu tiên, con tàu dừng lại
Ông già không xuống tàu
Người lái tàu hỏi: Ông già về đâu?
Ông già hỏi: Con tàu về đâu?
Ga cuối, ga đầu
Ga đầu, ga cuối
Ông già nói lảm nhảm
Người bán vé tàu cứ bán
Chạy đến ga cuối cùng, con tàu quay lại
Chạy về ga đầu tiên, quay lại con tàu
Người lái tàu không hỏi thêm gì nữa
Rằng ông già ngễnh ngãng
Đi đâu?
Và về đâu?

Những ngày chưa có em

Lưu Quang Vũ

Những ngày chưa có em
Anh như suối lang thang trong núi
Chưa từng biết trung du chưa có bến có thuyền.

Những ngày chưa có em
Anh như một toa tàu bỏ vắng
Rất nhiều gió thổi qua cửa lạnh
Nhưng thiếu lửa thiếu tiếng còi không biết lối về ga.

Cậu bé con đôi mắt ngây thơ
Đã đánh mất kho vàng và tiếng hát
Anh bỏ hồ trong, bỏ vườn cây mát
Đi tìm chân trời nhưng chỉ thấy cô đơn
Mưa trên đường xa, mưa trên cửa sổ tâm hồn.

Ôi tuổi thanh xuân trôi qua bằng những đêm trăn trở
Sách vở và cha anh không giải được cho mình
Anh trở thành đứa trẻ hư thân
Không chịu vâng lời không chịu ngủ
Chẳng lời ru nào làm anh yên lòng cả
Anh nghi ngờ cả đến giọt sương rơi.

Bỗng một ngày em tới em ơi
Anh như gặp biển khơi gặp nhà ga bóng mát
Anh thấy chân trời tuổi thơ bát ngát
Em dậy anh nhìn cái thật của đời
Hiểu bao điều lòng anh vẫn non tươi
Chẳng còn là đám mây rách rưới
Từ nay có nhau từ nay không còn bóng tối.

Em trả lại cho anh hơi thở, dáng hình
Mang niềm tin thầm lặng, của bình minh
Em giải thoát cho anh khỏi nỗi cô đơn lầm lỗi
Anh trẻ lại, đời chẳng còn rắc rối
Trước câu trả lời đơn giản: hãy yêu thương.

Em dậy anh biết mơ ước biết tin
Bạn bè trẻ con đất đai mùa gặt
Gạt khổ đau bàn tay em gieo hạt
Xoá lo âu hy vọng lại căng buồm.
Trước tình em đáng lẽ phải lặng yên
Nhưng hạnh phúc làm anh không nén được
Như biển cả vỡ bên mình Tổ quốc
Mái tóc em là xứ sở của anh
Mái tóc đen như một nỗi kinh hoàng
Phủ xuống hồn anh hoang dại mà ấm áp
Em đã tới diệu kì như âm nhạc
Đất mênh mông chuyển gió tới chân trời.

Trăng mọc rồi, đêm rộng quá, em ơi.

Có đôi khi

Nguyễn Thế Hoàng Linh

có đôi khi tôi muốn ôm em
ôm thật chặt để em đừng bay mất
tôi thấy mình như con lật đật
muốn nằm rồi sao cứ phải đứng lên
và tôi cần em lắm ở bên
để khi đứng không thấy mình trơ trọi
cứ mỗi ngày được nghe em nói
đủ đong đầy nuôi ký ức vài hôm
này em yêu, em có muốn tôi ôm
ôm thật chặt để tôi đừng bay mất
có tinh cầu nào buồn hơn trái đất
nơi loài người cứ thế rời nhau?

Cạn với vô thường

Đừng tuyệt vọng, gió đổi chiều rồi đấy
Bão sắp tan, mặt đất sẽ yên bình
Từ cọng cỏ giữa khu vườn bầm dập
Ta đã nhìn thấy sự hồi sinh

Mặc cho gió cướp trụi trần trang sức
Kệ cho mưa thuê thoả cuỗm ngọc ngà
Ta đầy đặn những điều không thể mất
Đủ rộng dài cho suốt tháng năm xa

Xin cạn với kiếp nạn này một chén
Đời buồn vui, hoạ phúc cũng vô thường
Tình đã nợ giang hồ từ trứng nước
Bước phong trần sao còn ngại gió sương

Đừng tuyệt vọng, ta ơi! Đừng tuyệt vọng
Bến Xuân xưa sông nước vẫn trong lành
Từ neo lại ta đâu còn bão tố
Em đi về đầy ắp tháng năm xanh

Xin cạn với tháng ngày dần vơi cạn
Xin đến trăm năm vẫn trọn vẹn đong đầy
Lòng thanh thản giữa dòng đời đen bạc
Bởi biết đủ đầy ngay buổi trắng hai tay

Đỗ Quốc Thuấn

Trập trội

Loài hoa thơm ngát này ở quê vẫn gọi là trập trội. Thủa nhỏ, thi thoảng mẹ đi làm đồng về hái đâu được vài bông dắt vành nón. Lũ trẻ con xúm xít xin, bụm vào tay hít hà mãi. Đi ngủ còn lót dưới gối cho giấc ngủ thơm hương.

Cũng mới biết ngoài Bắc gọi là hoa dẻ. Cứ tưởng dẻ ở núi rừng, hóa ra cũng ở quanh mình mà không biết!

Ảnh tìm trên mạng, không phải của tui.

Hoa Trập trội

Em còn nhớ mùi hoa Trập Trội,
Cánh hoa vàng mùi thơm ngát mũi,
Em còn nhớ một thời dấm dúi
Trập trội đem.. ép vở ngày xưa…

Em còn nhớ những ngày mưa…
Sấm nổ ùng oàng,tắm chung đuổi bắt cánh kiến,
Thủa chăn trâu,tìm “Cà Lơi” “chiền chiện”..
Trập Trội tôi trèo,em hứng…nhớ không?..

Em còn nhớ cánh đồng mênh mông,
Ta giật thột vì tiếng chim Dàn Dạt.
Mùi “tóoc” rơm,mùi lúa vàng ngàn ngạt,
Phảng phất cùng Trập Trội đêm trăng.

Có thể em đã quên rồi chăng?
Ở phương trời xa,em đâu còn nhớ,
Hoa Trập Trội vàng ép trong trang vở,
Mùi hương thơm nguồn cội chúng mình…

Tôi đi mãi dưới gầm trời lặng thinh
Mùi hoa Hồng,Oải Hương,Violet…
Chằng mấy mùi khiến tôi da diết…
Như hương mùi…Trập Trội xưa…..

Xóm Ao Nguyễn

Một chiều ngược gió

Bùi Sim Sim

Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Anh ngược thời gian, anh ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Anh đánh thức nỗi buồn, anh gợi khát khao xanh

Mang bao điều anh muốn nói cùng em
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong em không anh?

Anh trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – anh biết, một mình anh…