Trưởng Thôn

Chợt nhớ

Nguyễn Hồi Thủ (1971)

Em ở sát nhà tôi
Cách xa bờ dậu thấp
Tụi mình học cùng lớp
Mẹ em bán cau bán thuốc
Chợ Đầm xa vời vợi
Đường đi cát trắng trùng điệp nắng
Mà khi về chợ vẫn cười …

Hương ơi
Bên giếng nhà em
Có bụi chuối bồ hương
Quanh năm bóng mát
Sang vườn nhà tôi
Nhà tôi lài lý thơm về tối
Tôi bỏ nhà đi năm mười tuổi
Mà sao còn nhớ tóc em dài?

Vĩnh biệt

Apollinaire

Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Đôi ta sẽ chẳng tao phùng được nữa
Một trùng lai chẳng có thực trên đời
Hương thạch thảo mùi thời gian bốc hơi
Em nhớ cho rằng ta vẫn đợi.

Ghen?

Sao anh ghen
Khi không thể yêu em?
Sao anh nhớ mùi hương
Da thịt em nồng nàn trong chiều tối
Anh trăng vàng tội lỗi
Hôn lên bờ vai thon

Sao anh lại ghen?
Ghét nụ cười em dành cho ai đấy
Ghét ánh nhìn của những chàng trai đắm đuối
Vây quanh em

Sao không phải là anh
Lúc đời hai mươi tuổi?

in Soul | 113 Words

Bài hát mùa thu quên

Trương Nam Hương

Bài thơ ngày xưa rất yêu, mỗi khi đọc lại vẫn thấy nhớ … Ghi lại theo trí nhớ chứ không chắc nguyên bản của tác giả.

Có một mảng mùa thu rơi xuống cỏ
Ôm guitar anh ngồi hát bên chiều
Bài hát ấy bây giờ em có nhớ
Hay quên rồi cái thủa chúng mình yêu ?

Thuở em giấu mùa thu sau bím tóc
Có tê mê hương thoáng giữa môi mình
Thuở biêng biếc vòm cao đầy chim hót
Có nghe chăng muôn lá đổ xung quanh

Thuở thơ viết cho em mùa thu đem giấu mất
Anh như mây thất lạc cuống lên tìm
Đâu ai biết mùa thu yêu kẻ khác
Trời trên đầu xanh lắm Thủy Tiên em

Biết không thể níu mùa thu ở lại
Bài hát ngày xưa người đã vội quên rồi
Khi em đến tìm anh em có thấy
Một gã khờ ôm cỏ hát mồ côi

Nhưng anh chắc mùa thu không nói dối
Chiều công viên ngàn đợt lá rơi vàng
Em có đến tìm em trong tiếc nuối
Để cùng ngồi chắp mảnh vỡ thời gian?

Dự cảm

Rồi em sẽ yêu anh
Yêu nồng nàn như lần gặp cuối
Tưởng chừng như anh rời xa em mãi
Em yêu anh cuống quýt đến vội vàng

Rồi em sẽ thương nhớ anh
Cồn cào như biển chiều dữ dội
Nỗi nhớ anh không cất thành lời nói
Để đêm đêm em rấm rứt gọi thầm

Rồi em sẽ khao khát anh
Như con sông đợi từng cơn lũ
Như bờ uốn mình mơ ngàn cơn sóng dữ
Dập vùi bờ cát ngủ miên man

Nhưng, rồi anh có dám đến bên em?
Sợ tình yêu tan nhanh như làn sương sớm
Khi tỉnh cơn mơ, đời có còn trọn vẹn?
Rồi em còn có nhớ tên anh?

in Soul | 215 Words

Không biết đặt tên là gì?

Một bài thơ viết đã lâu lắm rồi – không nhớ tự bao giờ. Có lẽ rồi một lúc nào đó sẽ có cảm giác nuối tiếc như chiêm nghiệm này!


Những mùa thu bạc trắng ở trên đầu
Như đám mây ngày xưa có bao giờ quay trở lại?
Giây phút đầu tiên ngượng ngùng bối rối
Đã theo làn gió thổi bay đi.

in Soul | 122 Words

Ảo mộng

Có những buổi sớm mai khi ánh ngày còn le lói, tự nhiên thấy mình thức dậy nhẹ nhàng. Dường như có chút gì đó vấn vương còn sót lại của một giấc mơ đẹp. Có bóng người thoáng qua, lướt nhẹ như làn sương trước mắt. Mộng đẹp chăng? Ly cà phê rơi tí tách …

Có những buổi chiều, trên đường ta rong ruổi, chợt dừng lại bâng khuâng. Con đường này ta đã đi qua? Hàng cây kia sao quen quá, dẫu ta chưa qua đây một lần. Ô, bến sông. Bến sông! Ta nhớ một lần gặp em bẽn lẽn giữa ngút ngàn bãi dâu. Cũng buổi chiều thế này. Cũng bến sông …

Cuộc đời hay ảo mộng nhỉ? Ta không biết. Không biết! Sao những lúc ta mơ thấy đời? Sao có lúc giữa cuộc đời ta dừng lại xốn xang? Ta đang ở đâu nhỉ?

Tặng người đã ra đi …

“Mộng đời mấy chốc thoáng xa
Thà làm mây trắng bay qua ngang trời”

Những phút giây cuộc đời ngắn đến thế sao?
Bạn đi xa trống hồn tôi một khoảng
Chén rượu đầy bỗng nghe vị đắng
Chua xót bờ môi

Ngắn đến thế sao những ước mộng cuộc đời?
Những tâm tình đêm nao bên lề phố vắng
Những khoảnh khắc im lặng
Hai chén rượu đầy bên bao nỗi suy tư

Nhớ quán cà phê những buổi trưa
Bao chuyện đời, chuyện cười ra nước mắt
Những chuyện ngày xưa khó nhọc
Bạn tôi ngồi đôi mắt ngóng xa xăm

Những tưởng rồi ta đi chung một con đường
Nẻo quê xa ở ngoài này nhớ lắm
Những ước mơ cho quê hương thầm lặng
Giờ đã đi theo người ….

Tiếc lắm Khoa ơi
Đời tưởng dài bỗng dưng như phút chốc.

05/2003

in Soul | 225 Words

Kiêu hãnh

Em sẽ không nhớ anh
Không muộn phiền khi hoàng hôn buông hờ trên bờ biển vắng
Em sẽ ngồi yên lặng
Ngắm mặt nước đầy sao

Em sẽ tiếc biết bao
Giá bàn tay anh ấm trên làn tóc
Đôi môi em như cánh đồng khao khát
Cơn mưa anh đem đến những mùa màng

Nhưng biển thì mênh mông
Trái tim em đầy niềm kiêu hãnh
Em không thể nhớ anh, không bao giờ khóc
Để bàn tay mình nắm chặt bàn tay

Anh không có ở đây
Biển chiều cô đơn quá
Ừ, em không thèm nhớ
Ai bảo con sóng kia không hôn bờ cát nồng nàn?

in Soul | 208 Words

Gửi Người Phụ Nữ

Raxun Gamzatop

Hỡi người phụ nữ,
nếu có nghìn đàn ông yêu em,
em có biết trong nghìn người ấy,
có Raxun Gamzatốp nữa mà.

Còn nếu như chỉ có,
trăm đàn ông yêu em,
em hãy nhớ trong số trăm người đó,
nhất định Raxun Gamzatốp có tên.

Còn nếu như yêu em,
đàn ông chỉ còn một chục,
thì Raxun Gamzatốp,
đứng thứ bảy hay tám trong hàng.

Nếu đàn ông chỉ còn lại một người yêu em,
tôi xin thề – người đó không ai khác,
ngoài Raxun Gamzatốp, em ơị

Còn nếu em đi cô đơn buồn tủi trên đời,
không ai yêu em nữa,
thì có nghĩa ở một nơi nào đó,
trên núi cao, Gamzatốp chết rồị.