Trưởng Thôn

Tiếng Nghệ

Cái “gầu” thì gọi cái “đài”
Ra “sân” thì bảo ra ngoài cái “cươi”
“Chộ” tức là “thấy” em ơi
“Trụng” là “nhúng” đấy, đừng cười nghe em
“Thích” chi thì bảo là “sèm”
Khi ai bảo “đọi” thì đem “bát” vào
“Cá quả” thì gọi “cá tràu”
“Vo trốc” là bảo “gội đầu” đấy em
Nghe em giọng Bắc êm êm
Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
Khi “mô” sang “nhởi” nhà “choa”
Bà “o” đã nhốt “con ga” trong “truồng”!
Em cười bối rối mà thương
Thương em một, lại trăm đường thương quê
Gió lào thổi rạc bờ tre
Chỉ qua giọng nói cũng nghe nhọc nhằn
Chắt từ đá sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em

(ST)

The Black Continent

 

hungerdeath.jpg

A friend of mine sent this picture to me years ago. I was shocked by the impression of the scence and also the context noted by someone who collected and distributed this picture.

Kenvin Carter took this photo in 1994 – 12 years went by already. You would wonder what’s happening in Africa now? Is everything getting better at all? The sad answer is NO.

There are still wars and fightings for power. We hear the hunger of nations and starvation of millions of kids over there. Rapes, killings, massacres are happening regardless of being covered on the news or not.

….

Do you ever think why the super-powers are turning blind eyes?

Đi tìm tình yêu

Những ngọn gió đêm
Đi tìm tình yêu ngàn năm tuổi
Tôi với những cuộc tình mòn mỏi
Già theo suốt tháng năm
Tôi nhớ đôi mắt em
Lần đầu tiên nhận nụ hôn bối rối
Những phút ngượng ngùng loài người ngàn năm vẫn đợi
Khi tình yêu chợt lớn lên

Những tình yêu rực sáng giữa đêm đen
Những tình yêu lụi tàn giữa cuộc đời tầm thường miết mải
Một lần yêu em, một lần tôi nhớ mãi
Cảm xúc diệu kỳ in dấu môi hôn

Tôi đi trên những con đường quen
Con đường mỗi ngày vạn dấu chân in lối
Tôi tự hỏi: Tình yêu bao nhiêu tuổi
Ngàn năm rồi mắt thấy mắt run run
Triệu triệu hồn, triệu triệu trái tim
Triệu đôi môi hồng chờ nụ hôn cháy bỏng
Tôi yêu em như triệu người khi tâm hồn xao động
Thắp thêm ngọn lửa hồng xua băng giá đêm đen

Những ngọn gió mùa đông
Đi tìm đôi môi ấm

in Soul | 288 Words

Viên xúc xắc mùa thu

Hoàng Nhuận Cầm

Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt, Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu

Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi

Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.

Bài thơ qua SMS

Bài thơ ngắn do Hàn Quang gửi qua SMS mình bỏ lên đây kẻo lại quên xóa đi mất.

Trời đất giao mùa rồi bạn nhỉ?
Hạt mưa lành lạnh ngón tay hồng
Chạnh lòng nhung nhớ người năm cũ
Áo khăn có đủ ấm mình không?

Xa lắc mùa thu

Trương Nam Hương

Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu

Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng

Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi

Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.

Văn minh ẩm thực

Bài viết do ENV "đặt hàng" cho chương trình trên sóng Tiếng nói Việt Nam. Vừa viết xong nên cho lên đây kẻo quên mất 🙂

The KillingDân Hà Thành nổi tiếng sành ăn. Khi mà điều kiện kinh tế của đất nước ngày càng đi lên, cái “văn minh ẩm thực” của họ xem ra cũng có nhiều thay đổi. Những thức được coi là “cao lương mỹ vị” một thời xem ra không còn hấp dẫn nữa. Lắm kẻ giàu có bây giờ chuyển sang đi kiếm những vị lạ của đời. Chẳng thế mà hệ thống “nhà hàng đặc sản” thi nhau mọc lên như nấm ở khắp nơi.

Quãng đường từ Hà Nội lên thị xã Hòa Bình mọc lên cơ man nào là quán “đặc sản”. Xem ra cái tỉnh nghèo này cũng ăn chơi dữ dội quá nhỉ? Không phải đâu! Thực khách của họ đa số là dân Hà Nội. Cứ nhìn biển số những dãy xe đậu sát sạt nhau vào những ngày cuối tuần ở đây thì biết.

Ơ mà “đặc sản” gì mà người ta đua nhau đánh ôtô cả đoạn đường dài đi thưởng thức thế? Xin thưa: người ta hiểu “đặc sản” nghĩa là muông thú của rừng đấy! Chỉ cần ghé vào bất kỳ một cái quán nào có hai từ đó, xin cái thực đơn ra là bạn đã sẵn sàng mang cả vườn thú về nhà theo trong bụng: từ rùa, rắn, kỳ đà, nhím, cầy, lợn rừng, … Có quán còn sẵn sàng chọc tiết kỳ đà hay rắn ngay tại bàn nhậu, lấy huyết cho khách pha rượu uống! Nghe bảo rượu ấy bổ lắm, quý lắm.

Cũng lạ! Nhà nước ra bao nhiêu là luật lệ bảo vệ rừng, bảo vệ động vật. Cơ quan kiểm lâm cũng không phải là quá mỏng. Hàng năm cả Chính phủ và các tổ chức quốc tế dồn khối tiền cho bảo vệ thiên nhiên. Ấy thế mà những của quý hiểm của tạo hóa vẫn bị ngang nhiên đem ra làm món khoái khẩu cho những kẻ lắm tiền.

Mà cái kiểu “văn minh ẩm thực” như thế này cũng quá thể thật! Sự tao nhã, lịch sự, văn hóa trong việc ăn uống lại gắn với việc hủy diệt thiên nhiên, đe dọa sự tồn vong của muông thú thì không thể xếp vào “văn minh” được. Hóa ra “giàu có” và “văn minh” đôi khi chẳng đi liền với nhau!

TLN
21/6/2006

Nhánh Tường Vi

Phạm Công Luận

Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Ngọn gió về mơ trên những nhánh tường vi
Mười năm ấy mùi hương không giấu nổi
Tóc em thơm, giọt nắng hóa bông quỳ.

Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi
Chiều tan lớp có một người chung lối
Muốn làm quen không thốt được nên lời.

Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Tách cà phê nhỏ giọt những đêm buồn
Áo em trắng bỗng phập phồng gió thổi
Thơ giăng buồm kỳ vọng đến bờ thương.

Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Nhánh tường vi tìm nỗi nhớ leo vào
Dẫu ta biết thời gian không nán đợi
Mà tay mình kỷ niệm vẫn xôn xao.