Không biết đặt tên là gì?

Một bài thơ viết đã lâu lắm rồi – không nhớ tự bao giờ. Có lẽ rồi một lúc nào đó sẽ có cảm giác nuối tiếc như chiêm nghiệm này!


Những mùa thu bạc trắng ở trên đầu
Như đám mây ngày xưa có bao giờ quay trở lại?
Giây phút đầu tiên ngượng ngùng bối rối
Đã theo làn gió thổi bay đi.

in Soul | 122 Words

Tặng người đã ra đi …

“Mộng đời mấy chốc thoáng xa
Thà làm mây trắng bay qua ngang trời”

Những phút giây cuộc đời ngắn đến thế sao?
Bạn đi xa trống hồn tôi một khoảng
Chén rượu đầy bỗng nghe vị đắng
Chua xót bờ môi

Ngắn đến thế sao những ước mộng cuộc đời?
Những tâm tình đêm nao bên lề phố vắng
Những khoảnh khắc im lặng
Hai chén rượu đầy bên bao nỗi suy tư

Nhớ quán cà phê những buổi trưa
Bao chuyện đời, chuyện cười ra nước mắt
Những chuyện ngày xưa khó nhọc
Bạn tôi ngồi đôi mắt ngóng xa xăm

Những tưởng rồi ta đi chung một con đường
Nẻo quê xa ở ngoài này nhớ lắm
Những ước mơ cho quê hương thầm lặng
Giờ đã đi theo người ….

Tiếc lắm Khoa ơi
Đời tưởng dài bỗng dưng như phút chốc.

05/2003

in Soul | 225 Words

Kiêu hãnh

Em sẽ không nhớ anh
Không muộn phiền khi hoàng hôn buông hờ trên bờ biển vắng
Em sẽ ngồi yên lặng
Ngắm mặt nước đầy sao

Em sẽ tiếc biết bao
Giá bàn tay anh ấm trên làn tóc
Đôi môi em như cánh đồng khao khát
Cơn mưa anh đem đến những mùa màng

Nhưng biển thì mênh mông
Trái tim em đầy niềm kiêu hãnh
Em không thể nhớ anh, không bao giờ khóc
Để bàn tay mình nắm chặt bàn tay

Anh không có ở đây
Biển chiều cô đơn quá
Ừ, em không thèm nhớ
Ai bảo con sóng kia không hôn bờ cát nồng nàn?

in Soul | 208 Words

Gửi Người Phụ Nữ

Raxun Gamzatop

Hỡi người phụ nữ,
nếu có nghìn đàn ông yêu em,
em có biết trong nghìn người ấy,
có Raxun Gamzatốp nữa mà.

Còn nếu như chỉ có,
trăm đàn ông yêu em,
em hãy nhớ trong số trăm người đó,
nhất định Raxun Gamzatốp có tên.

Còn nếu như yêu em,
đàn ông chỉ còn một chục,
thì Raxun Gamzatốp,
đứng thứ bảy hay tám trong hàng.

Nếu đàn ông chỉ còn lại một người yêu em,
tôi xin thề – người đó không ai khác,
ngoài Raxun Gamzatốp, em ơị

Còn nếu em đi cô đơn buồn tủi trên đời,
không ai yêu em nữa,
thì có nghĩa ở một nơi nào đó,
trên núi cao, Gamzatốp chết rồị.

KHÔNG ĐỀ

Ônga Becgôn

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngày thơ một thời thiếu nữ
Ngôi sao cháy bùng trên sông Nê va
Tiếng chim kêu trong bóng chiều tà…

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện đã xong rồi xa cách thế
Em hát xưa rồi, khóc cũng xưa theo

Lớp trẻ lớn lên, giờ lại tiếp theo ta
Lại nhắp vị ngọt ngào thuở trước
Vẫn sông Nê va bóng chiều con nước
Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?

(1956)

Có một thời như thế

Thơ Xuân Quỳnh

Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.

Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật kí xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cùng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viển vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hi vọng để rồi luôn thất vọng

Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa

Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.

Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chét vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.

11-1984.

Tự hát

Thơ Xuân Quỳnh

Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khong cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Di đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh có khi chết đi rồi

Bàn tay em

Thơ Xuân Quỳnh

Gia tài em chỉ có bàn tay,
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen.
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?

Bàn tay em ngón chẳng thon dài,
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.
Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,
Hái rau dền, rau rệu nấu canh,
Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.

Đường tít tắp, không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồn gìn giữ.
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,
Em phơi mền, vá áo cho anh.
Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngã.
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ.
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở.

Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em.

NÓI CÙNG ANH

Thơ Xuân Quỳnh

Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu quan trọng gì đâu
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng chừng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói ngày mai
Người khác lại nói lòi yêu thuở trước
Đời sống chẳng cô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như mầu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng chừng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đó Tình Yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn vàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thật sự Người hơn.

Another poem I really like

Raxun Gamzatop

Tình yêu tôi như cây tiêu huyền hai nhánh
Một nhánh vừa khô khi một nhánh đâm chồi

Tình yêu tôi như chim đại bàng hai cánh
Một cánh sải dài, một cánh khép hờ thôi

Trong ngực tôi hai vết thương nhức nhối
Một vết còn đau khi một vết liền da

Và cứ thế, suốt cuộc đời bất tận
Niềm vui với nỗi buồn từng phút nối nhau qua.