in Viết lách - My Writings

Nói với tôi

Vài dòng khai phím. Hy vọng năm 2009 mình sẽ đỡ lười hơn và viết khỏe.

Thế giới đang đổi thay mạnh mẽ. Toàn cầu hóa và công nghệ đang dần xóa bớt những rào cản và tạo ra cơ hội công bằng hơn cho tất cả quốc gia đi đến phồn vinh và thịnh vượng.

Nếu mình muốn đất nước phát triển, “sánh vai cùng các cường quốc năm châu”, thì tiên quyết phải cố gắng hơn nữa. Thanh niên ở các nước phát triển thụ hưởng một nền tảng giáo dục, tri thức, khoa học, công nghệ tiên tiến vượt bậc so với chúng ta. Họ cũng được rèn luyện kỹ năng tốt hơn, làm việc và học tập năng suất, chăm chỉ hơn. Hình ảnh các bạn học sinh, sinh viên đọc sách, lướt web trên xe bus, tàu điện ngầm là quá bình thường ở Tokyo, New York, London, … Thậm chí, các bạn thanh niên đi du lịch theo kiểu “Tây ba-lô” ở nước mình cũng luôn có vài cuốn sách kè kè bên người.

Họ làm việc 8 tiếng, 10 tiếng, 12 tiếng, thậm chí 18, 20 tiếng mỗi ngày. Nếu chúng ta chỉ giới hạn giờ làm việc của mình trong 8 tiếng (thậm chí ít hơn) thì liệu chúng ta có theo kịp họ không? Muốn tích lũy được tri thức, kinh nghiệm, kỹ năng bằng họ, rõ ràng chúng ta phải cố gắng hơn họ 2, 3, … 10 lần. Nghĩa là phải làm việc và học tập mỗi ngày 10 tiếng, 14 tiếng, thậm chí 18 đến 20 tiếng đồng hồ. Thế thì may ra đến một lúc nào đó chúng ta mới theo kịp các bạn trẻ ở các nước phát triển. Bị tụt hậu, chúng ta phải chạy, đuổi, tốc hành … chứ không thể nhẩn nha mà hy vọng theo kịp đối thủ được!

Nền tảng tri thức, kỹ năng và kinh nghiệm của xã hội là tập hợp nỗ lực của mỗi cá nhân và nền tảng này sẽ tạo đà cho các thế hệ sau. Nếu mỗi chúng ta không góp thêm những viên gạch để nâng nền tảng này lên, liệu chúng ta có quyền phê phán con cháu chúng ta trong tương lai không? Hay chính con cháu chúng ta cũng sẽ không cố gắng vì họ nhìn vào gương của chúng ta? Hoặc chính con cháu sẽ phê phán thế hệ chúng ta vì đã để lại một nền tảng quá thấp kém! Vì vậy, việc nỗ lực của thế hệ hiện tại không chỉ phục vụ sự phồn vinh và hạnh phúc của mỗi người chúng ta mà còn tạo thế đi lên cho tương lai các thế hệ mai sau. Chính những thế hệ trước của người Nhật Bản, người Hàn Quốc, người Singapore, … đã làm việc hết mình, hy sinh rất nhiều để đất nước họ có ngày hôm nay và các thế hệ con cháu tự hào về những gì cha ông họ đã làm. “Hy sinh đời bố, củng cố đời con” – chả phải tổ tiên chúng ta đã dạy thế sao?

Chúng ta có hai lựa chọn: Hoặc là bằng lòng tận hưởng sự vui vẻ và chấp nhận là người dân của một đất nước nhược tiểu. Hoặc là chúng ta đốt cháy mình để đi, chạy nhanh hơn. Đừng đổ lỗi cho các thế hệ trước và cũng đừng hy vọng các thế hệ sau sẽ làm thay việc của chúng ta!

  1. Lão già này chắc về quê rượu vào lời ra đây. Mau vác rượu lên HN cho thằng Ziang còi nó đòi hạ bệ đại ca kìa, keke

  2. I’m so proud to be working with you in our organization.

    Wish best things to you and your family in 2009 !

Comments are closed.