Phố vào xuân

Huỳnh Minh Nhật

Nắng rải khắp khúc giao mùa lặng lẽ
Nghe đông phong vỡ khẽ dưới lưng trời
Tháng giêng đến vừa chạm tay nhè nhẹ
Rơi nỗi buồn thoáng gợn mặt hồ trôi

Có thể ta chẳng nhớ mùa xuân nữa,
Nhưng làm sao ta quên được cố nhân?
Chiều vẫn tím tháng ngày mong mỏi đợi
Phố lạc loài đâu đó những bàn chân…

Tháng giêng đến tình yêu thơm mùi nắng
Phố bật cười mây trắng đứng làm duyên
Xuân dịu ngọt những màn mưa thầm lặng
Ru yên bình con nắng ngủ bên hiên

Xuân đấy ư? Hồn xuân tươi đẹp quá!
Sao xác xơ băng giá những lá cành?
Phố hờ hững giả vờ như chẳng biết,
– Trời xanh hoài trên môi mắt em xanh…

Tài chính bốn chấm không

Tài chính 4.0, chuyên gia đọc lệnh, “chuyên gia thổi nến”, … Thỉnh thoảng gặp phải mấy bạn ngáo quảng cáo về mấy cái này mà muốn đấm cho phát vào mõm.

thân thuộc

là hương lúa thơm mùa gặt
mùi rơm tươi ngát cả cánh đồng
là tóc em mang mùa thu ngọt
đưa tháng mười về vợi bớt nhớ mong

in Soul | 53 Words

Thời mắc dịch

Nguyễn Duy

1.
Thời Mắc Dịch phải chăng Thời Siêu Thực
âm dương lập lờ ảo ảo hư hư
không có giấc mơ
chỉ toàn ác mộng
mập mờ như ngủ như thức
người và ma lẫn lộn tù mù
ta thu bóng ngồi uống trà với gió
chén rượu suông cụng với chính hồn mình.

2.
Nghe rầm trời tiếng dân đen kêu than
đứt ruột.
tiếng thở dồn người chống dịch xả thân
thắt ruột.
tiếng chim lồng trơn lưỡi véo von
sốt ruột.
tiếng mặt lì lảm nhảm ti-vi
lộn ruột.

3.
Gói hàng mã mùa này gửi cho người âm
thêm hộp khẩu trang bộ áo choàng y tế
mâm cúng cô hồn ngoài ngõ còn nguyên
cô hồn năm nay không được phép lang thang lêu lổng
hồn vía quay quay cuồng cuồng
đột quị con đường chen chúc sống
chen chúc chợ đời chen chúc hồi hương
chen chúc tiêm phòng chen chúc nhà thương
chen chúc thở
chen chúc lò thiêu xác.

4.
Có cái chết trống không như chết lậu
không trống không kèn không đèn không nhang
mùi tử khí ám ươn nhà ổ chuột
đau kiếp người sống chui chết chui.
ta thành kính vấn an linh hồn lạc
chỉ về Trời mới thật có tự do
tự do nhẹ như gió
tự do bềnh bồng như mây
tự do trong như giọt mưa trong
tự do nặng trĩu như lòng.

5.
Ta lăn lê gần hết đời người
nỗi buồn khổ nuốt tươi niềm vui sướng
ta thèm khát vô tư như cỏ
mong thảnh thơi chấm mút phút nhẹ lòng
ta đã liều mình lao vào đạn bom
trẻ liều chết nay về già liều sống.

6.
Gió sục sạo khắp trần gian dài rộng
biết chăng con người sống để làm gì?
giết chóc triền miên suốt nhiều nghìn năm
tích tụ máu có thể làm thuỷ điện?
Bức tử nước bức tử rừng bức tử bầu khí quyển
bức tử trời xanh hay bức tử chính mình?
Dịch bệnh bung toang không hề hư vô
là kiếp nạn hay đòn trừng phạt?
lời sấm truyền ngày tận thế tự thân
hay điềm báo Trời thay nhân loại khác?
con người hiền lương con người nhân đức
gian ác vừa thôi kẻo hết đất làm người!

7.
Thời mắc dịch ngồi uống trà với gió
lời ruột gan ta tự vấn hồn mình…

Sài Gòn, rằm tháng Bảy năm Tân Sửu – 22.8 2021

Nỗi buồn để sống

Hoàng Nhuận Cầm

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như sáng nay ra ngồi mép sông Hồng
Bãi ngô non vẫn còn nguyên vẹn đó
Ai biết mình vừa mất mát gì không.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như trưa nay bất chợt trận mưa rào
Những giọt mưa không làm tôi ướt áo
Chỉ ướt sũng hồn – chả biết tại vì sao.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như chiều nay thảng thốt gọi một người
Một người bạn đã lâu rồi mới gặp
Đứng bên đường – như kẻ dại nhìn tôi.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như tối nay tìm đến giữa sân trường
Con bướm trắng đã về nơi chín suối
Cỏ chọi gà ngơ ngác một mùi hương.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như đêm nay – mình đọc lại thơ mình
Những câu thơ viết trong thời trận mạc
Thêm một lần – thấm thía nghĩa hy sinh.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như sáng mai lại thêm một nỗi buồn
Một nỗi buồn lẽ ra không nên có
Nhưng nếu không buồn
có lẽ
lại buồn hơn…