in Soul

Thành phố vô duyên

Thành phố không sắc màu
U mặc trong mờ làn sương khói
Tiếng quạ kêu chiều đi chẳng vội
Bóng bóng người lướt qua

Tương tư mênh mang về phía xa
Bàn tay ấy cách muôn ngàn dặm
Làn tóc ấy giờ chắc trong âu yếm
Tiếng thở dài nào cho tôi?

Giá như con tim đừng quá vui
Cứ lạnh băng như mùa đông thành phố
Đôi mắt ấy khẽ lướt êm qua như gió
Giữa triệu người dửng dưng

Thành phố không hương, thành phố vô duyên
Một mình tôi lạc lõng
Đêm không hình bóng
Rít nỗi buồn vào run lạnh thấu tim.