in Hái lượm - Favourite Poems

Sợ chạm mặt người

Trần Đức Cường

Nhé em!
mùa Đông
trống trênh – căn phòng bỏ ngỏ
mưa nghiêng vào nỗi nhớ
buôn tênh tang vào chiều…

Nhé em!
ngày sau
biết đâu
một đôi lần
kỉ niệm cháy bùng ngọn lửa
rồi tắt dần… lụi tàn…

Nhé em!
thời gian…
sớm nắng
chiều mưa
đầu sương
cuối khói
Cao nguyên
rừng xanh núi đỏ
mây đùn cửa gió
ngày về để ngỏ
một năm…?
mười năm…?

Nhé em!
người quen
rồi ra người cũ
dầu chưa cách trở
“sợ chạm mặt người nên phải ngược chiều thôi”

* Chú Cường đặt đầu bài là “Thơ viết trước ngày xa” chả hay, anh tự ý đặt lại.