in Linh tinh - Hot Pot

Zai đẹp trong mắt ai …

Mặc dù chú Hàn Quang cố tình dìm hàng, mình vẫn tha về đây để lưu trữ. Nguyên nhân là thằng cha này lập blog ra được vài bữa lại nhảy sang chỗ khác lập blog tiếp. Thành ra chỗ nào cũng như nhà hoang. Mình biết tỏng là với gái hắn cũng rứa – chả yêu được cô nào lâu (trừ vợ hắn vì đó là nghĩa vụ thiêng liêng – từ hồi lấy vợ hắn như cải đạo).

Nói thêm là những nhân vật (zai) dưới đây đều là bợm rượu – bao gồm cả thằng Hàn Quang. Lùa bọn chúng vào một phòng, quẳng cho dăm lít rượu với ít lạc rang thì đảm bảo cả làng điếc tai cả ngày. Bọn chúng kiểu gì cũng đọc thơ, bình thơ (thực ra là bêu nhau), sau đó sẽ cãi vã ỏm tỏi. Nếu mọi sự tốt đẹp thì một vài thằng sẽ đùng đùng bỏ về giữa chừng. Còn không, một vài thằng sẽ bị các thằng khác hành hung không thương tiếc do không giữ được mồm miệng một cách đúng mực. Khà khà …

 


Hồi nhỏ, mình thường hay bị trẻ trong xóm bắt nạt. Một phần vì là dân ngụ cư, phần nữa chắc tại cái "bản thân" không được vậm vạp cho lắm. Học cấp 2 trường làng, có một thằng to con nói mình giống khỉ leo cây, mình cãi, hắn nện; hôm sau hắn trêu tiếp, mình cãi, hắn lại nện; hôm sau nữa hắn tiếp tục bài cũ, mình không cãi, hắn… vẫn nện. Cái thằng này chắc nện theo quán tính.

Nhớ hồi học ĐH Vinh, trong một trận đấu võ mồm tại quán nhậu ngã tư ĐH, vì trót "nhỡ tay" đập bể bàn ăn khi cả hội "bàn đào" chưa có "ménh" mô vô thực quản, mình bị tụi "văn nghệ sị" như Phục Linh Nga xù, Ngọc Già Lam Nguyễn Thế Thắng… đuổi theo đập cho một trận tơi bời hoa lá cành. Sau này mới biết dân nghệ sị Nghệ An gàn bướng nổi tiếng, bọn ni lại hay đọc Tam Quốc, Thủy Hử, Đông Chu liệt quốc… nên toàn thân sực nức mùi binh đao. Cũng còn may.

Mà hình như ông trời cũng hay chơi khăm. Điểm mặt bạn bè thấy chủ yếu những "tay" to tợn cả. Tiện đây đưa ra vài vú dị (à quên, ví dụ) để bà con xét… nét.

1. Chu Giang Phong Mạnh Tửu: (chugiangphong.vnweblogs.com) Gã này sinh ra bên bờ sông Chu (Thanh Hóa) nhưng ăn mặc chẳng chỉn chu tí nào. Thuở sinh viên, có cái quần bò gã láy đi láy lại điệp khúc: mặc – phơi nắng – mặc (không giặt), đến nỗi quần phơi xong đưa vào dựng đứng bên tường, đạp cho mấy phát vẫn không đổ. Chân tay gã dài dềnh dàng như Vượng răng vàng trong Người không mang họ. Đã thế ngủ lại hay vung vẩy tứ chi đến nỗi mỗi lần ngủ chung với gã, lũ răng trong mồm tôi lại xôn xao vì khiếp hãi. Gã làm thơ giống như đàn bà vật đẻ, trông tồi tội.

2. Bạch Diện Thư Sinh Ngọc Già Lam Nguyễn Thế Thắng: Mặt trắng, tóc quăn, răng nhọn, dáng đi ột oạt (kiểu lội nước đêm trăng); gặp lúc cao hứng gã cười ặc ặc ặc hẻ khíc khíc, ặc ặc ặc hẻ khíc khíc. Gã học sử nên hay truy sát người ta bằng chuyên môn, đại loại: "tau đố mi cụ cố của cha đẻ ông Vương Lợi Đạo sinh ngày tháng năm mô? Khi đánh trận Bạch Đằng thì ông Ngô Quyền mặc quần màu chi?…". Bởi thế ngồi nhiều với gã rất dễ bị táo bón. May mà lão đã tếch vào tận Đăklăc làm báo. Hú hồn.

3. Phục Linh Lê Thanh Nga: (lethanhnga.blogspot.com) Gã không to con nhưng những thứ mà gã chứa trong cái "nhà kho" tri thức của gã thì nhiều lắm. Gã có một quả đầu trứ danh với một đống tóc đặc hữu, " đống rơm – nếu nhìn từ xa, lại gần mới biết Thanh Nga nhà mình". Gã đa tài, đa tình, may mà không được đẹp chai cho lắm, nếu không chắc giờ đây gã đã theo hầu thần mày trắng rồi. Nghe đồn gã bỏ văn Nghệ sang tập đánh vần cho SV ĐHV, ở chốn thị phi ấy mật mỡ nhiều mong gã sớm biết bảo trọng. Chơi với gã này bàn chuyện rượu chè, gg, thuốc lào thì được chứ đừng hồ đồ mà tranh cao thấp văn chương bởi lão cũng "điêu toa" lắm. lão mà chửi thì không kém mụ hàng xóm Bắc Kỳ mất gà mấy. Người thế mà điêu.

4. Táo Tửu Đầu Ngô Kiên: (vn.360plus.yahoo.com/cop.hien) Sở dĩ có tên hiệu như vậy vì đầu gã tương đối giống cái bình ngâm rượu táo. Gã dáng người thô kệch chứ không thanh mảnh gọn gàng như mình (hơ hơ). Vốn xuất thân là thợ đóng gạch ở xứ YT nên thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè gã lại ngứa nghề, mồm lẩm bẩm "đóng gạch chổ mô hè? đóng gạch chỗ mô hè?". Đang tuổi ăn tuổi nhởi, gã được cụ Nguyễn Du tặng thơ: "Phong lưu rất khoái hồng quần, Đường tửu cũng hậu đường mần cũng nư". Gã này chơi cũng biết mình biết ta lắm, chỉ tội hơi dư cân lạng nên thường bị mọi người xa lánh, có lẽ sợ gã ngã trúng bẹp mất xác. Cổ nhân có câu "Tránh "voi" chẳng xấu mặt nào", giữ khoảng cách với gã cũng vì "an toàn là bạn…" vậy.

5. Trịnh Thị Anh Hoài: (vn.360plus.yahoo.com/anhhoai.pham) vốn ả họ Phạm nhưng vì "yêu" Trịnh Công Sơn quá nên thiên hạ lâu nay cứ tưởng ả họ Trịnh cơ đấy. Ả đi đến đâu thì ư như rằng "Ào ào đổ lộc rung cây, ở trong dường có… dâu tây với dừa". Chơi với ả cũng thú vị lắm, chộ thân hình bồ tượng rứa nhưng lại rất tâm hồn, tinh tế và tình cảm. Ả cũng hiểu biết nhiều, đam mê lắm (trong sáng thôi) và hát nhạc Trịnh rất… mùi. Xét theo quan điểm của cụ Nam Cao thì "Cái mặt… cũng chơi được". Chơi thì cứ việc chơi nhưng đừng có mà trêu ả, nhìn nước da, quả phật thủ của ả không đơn giản đâu. Ai đọc Thủy Hử của ông Am thì biết Hổ Tam Nương. Coi chừng.

    V.V và V.V…

Xét đi xét lại chỉ còn gã Xô Man Trịnh Lê Nguyên là có thể chơi mà không phải sợ này sợ nọ. Gã có cái blog: www.nhaque.org với câu Slogan "Nhà quê – gốc nông dân" dù nhà gã chẳng ai phân biệt được cây lúa với xe công nông (ặc ặc). Gã này quê Thạch Hà, làm bảo tồn quốc gia Pù Mát, Cúc Phương một thời gian rồi chuyển công tác, rồi cũng được Bút Tre tặng thơ: "Anh làm công tác bảo tồn, ra đi còn nhớ cái …ồn của em". Bây giờ gã là giám đốc một trung tâm PCP hoạt động bảo vệ rừng và môi trường, được báo chí ca ngợi là Robin Hood của Việt Nam, Hiệp sĩ rừng xanh… Hồi đó mình tặng gã bài thơ: "Hỏi người ở chốn "Rừng xanh"/ "Thiên nhiên.net" đạt thành quả chưa/ "Bướm, chim" thừa – thiếu, thiếu – thừa/ Cái khâu tình dục nên vừa vừa thôi/ Duy tu bảo dưỡng thằng …uồi/ nếu không nó lại buông xuôi thì phiền". Gã này văn võ song toàn, hay đi Tây nên bây giờ có dáng dấp của một lão nông dân xứ Ấn Độ. Kiểu béo béo, đen đen, râu râu… Mình "thân gầy guộc, lá mong manh" thế này chắc chắn sẽ kiếm được chốn dung thân bình an, gã là Hiệp sỹ rừng xanh kia mà. Mình chấp nhận làm "con khỉ leo cây" cho khỏe.

Hừmm!

Đức Cường